Uncategorized

Antiphona: Tribus miráculis

Tribus miráculis ornatum diem sanctum cólimus: hódie stella Magos duxit ad præsépium: hódie vinum ex aqua factum est ad núptias: hódie in Jordáne a Joánne, Christus baptizári vóluit, ut salváret nos. Allelúja!
Ba phép lạ đã trau giồi ngày thánh này mà rầy ta mừng kính: Ngày hôm nay, ngôi sao đã dẫn đàng cho tam vị hiền sĩ tới nơi máng cỏ; ngày hôm nay, nước lã đã hoá thành rượu ở nơi tiệc cưới; ngày hôm nay, Chúa Kirixitô đã khấng chịu phép rửa bởi tay ông Thánh Gioan nơi sông Giođan, vì phần rỗi chúng ta. Allêluia!
Tiêu chuẩn
Uncategorized

Roráte Cæli

Rorate-caeli-Introitus-vierter-Adventssonntag (1)

Roráte, cæli, désuper, et nubes pluant Justum. [Aperiátur terra, et gérminet Salvatórem.]

Ne irascáris, Dómine, ne ultra memíneris iniquitátis.
Ecce cívitas Sancti facta est desérta:
Sion desérta facta est: Jerúsalem desoláta est:
Domus sanctificatiónis tuæ et glóriæ tuæ,
Ubi laudavérunt te patres nostri.

Roráte, cæli, désuper, et nubes pluant Justum.

Peccávimus et facti sumus tamquam immúndus nos,
Et cecídimus quasi fólium univérsi;
Et iniquitátes nostræ quasi ventus abstulérunt nos.
Abscondísti fáciem tuam a nobis,
Et allisísti nos in manu iniquitátis nostræ.

Roráte, cæli, désuper, et nubes pluant Justum.

Vide Dómine afflictiónem pópuli tui,
Et mitte quem missúrus es:
Emítte Agnum dominatórem terræ,
De petra desérti ad montem fíliæ Sion:
Ut áuferat ipse jugum captivitátis nostræ.

Roráte, cæli, désuper, et nubes pluant Justum.

Consolámini, consolámini, pópule meus:
Cito véniet salus tua.
Quare mæróre consúmeris?
Quia innovávit te dolor?
Salvábo te, noli timére:
Ego enim sum Dóminus Deus tuus,
Sanctus Israël, Redémptor tuus.

Roráte, cæli, désuper, et nubes pluant Justum.

Trời ôi, hãy xuống sương Nhân,
Mây hỡi, hãy mưa Người Thánh.
[Đất ôi, tua mở rộng khai,
Mà trổ sinh Đấng Cứu Thế.]

Lạy Chúa, chớ chấp nhớ tội khiên;
Kìa Thành thánh đã ra hiêu quạnh,
Núi Sion đã hết dân cư,
Thành Salem coi nên sầu cảnh,
Là Thánh Đường, hiển vinh danh Chúa,
Nơi Tổ Tông ngợi Chúa thuở xưa.

Trời ôi, hãy xuống sương Nhân,
Mây hỡi, hãy mưa Người Thánh.

Chúng tôi phạm lắm lắm tội tình,
Và đã ra dường người ngoại ngạnh;
Lại xiêu sa dường thể lá rơi,
Vì tội khiên thổi như gió mạnh;
Chúa lảng day, chẳng đoái chúng tôi,
Để chúng tôi phải tay Chúa đánh.

Trời ôi, hãy xuống sương Nhân,
Mây hỡi, hãy mưa Người Thánh.

Xin Chúa đoái tai ương dân Chúa,
Và hãy sai Đấng, Chúa toan sai;
Sai Chiên quản thế, bởi Đá Rừng
Lên Núi thánh Sion, chóng vánh;
Ngõ cất ách, chúng tớ đương mang,
Vì bị bắt làm tôi thù mảnh.

Trời ôi, hãy xuống sương Nhân,
Mây hỡi, hãy mưa Người Thánh.

«Ớ dân Tao, an lòng an trí,
Phần rỗi mày kíp đến, chẳng chầy;
Sao mày có sầu khổ héo don,
Chẳng khác nào mày mang khổ hạnh?
Tao cứu mày, chớ còn kinh cụ;
Tao là Chúa, thật Chúa Trời mày;
Tao là Thánh dân Israe,
Cứu chuộc mày, ngõ nhờ mĩ khánh.»

Trời ôi, hãy xuống sương Nhân,
Mây hỡi, hãy mưa Người Thánh.

Tiêu chuẩn
Uncategorized

Than Mồ

The-Entombment-of-Christ-Juan-Rodriguez-Juarez-Oil-Painting - Copy

Đứng trước Hiếu Sơn khóc mà than rằng:
Cha Cả thương xem người thế,
Lòng nhân từ từ một trận, bóng lan ra,
Ngôi Hai cứu chuộc loài hèn
Sự thương khó nghìn trùng khôn xiết kể.
Vì nguyên tổ trước tham trái cấm,
Cảnh thiều quang lên đất cỏ vườn gai,
Nay chúng tôi sau mắc lưới kẻ thù,
Bởi tội lỗi kể lá rừng cát bể.
Nên Chúa dủ lòng sai Con xuống thế,
Bào thai Trinh Mẫu xác cùng hồn,
Bởi phép Thánh Thần đổ nước Xuân đài,
Đá với cỏ nhậm nơi đường bệ,
Một miền một ý vâng lệnh Chúa Cha.
Ba mươi năm ở cùng Đức Mẹ,
Chịu cắt bì, giữ phép tổ tông,
Chịu rửa nước như người tội lệ,
Từ lúc tuổi còn thơ ấu
Nước Chi Tô đã phải lánh đi
Đến khi tuổi đã cả khôn
Thành Narét lại về chịu luỵ
Mong mỏi đã đến gần ngày khổ nạn,
Thành Giêrusalem giã Mẹ trảy đi,
Lo buồn vì thấy tội nhân gian
Vườn cầu nguyện tìm nơi vắng vẻ,
Tay nâng chén đắng sự khó quản chi
Máu mướt mồ hôi lòng thương vội với
Đức khiêm nhường đã tỏ ra cách lạ,
Nước rửa chân quỳ trước Tông Đồ
Hồn thiêng liêng toan nuôi đến hết đời
Thịt cùng Máu truyền nên Thánh Thể
Phó mình quân dữ nào khác gì lũ sói vây quanh
Vâng ý Chúa Cha mong chịu lấy mang Con dâng tế.
Bao vất vả ngay trước mặt
Nhà Caipha đã thảm thương thay
Roi da đánh cả và Mình
Dinh trấn thủ càng đau đớn nhẽ
Bỏ vạ cáo gian đành chịu
Mão gai tròn đầu óc đội lên
Đường xa dặm ngái chẳng từ
Thánh Giá nặng trên vai vác nẹ
Mình nằm ngửa trên giường Thập Tự
Mấy mũi đanh xương ngực giãn ra
Xác treo trên đỉnh núi Cala
Một giờ rưỡi trong lòng thầm thĩ
Đã ráo chân răng nước miệng
Bát giấm chua nào đỡ khát chút gì
Lại còn giọt máu lái tim
Lưỡi đòng sắt cũng móc ra mọi tý
Chuộc tôi việc đã hết đoạn
Xác cất xuống táng hang đá ấy
Thương Chúa tôi, Lạy Chúa hằng sống vô cùng
Mà rày thụ tử, cực nhẽ nguồn cơn là thế
Đá cũng vỡ tan, màng cũng xé
Huống nọ con là loài linh tính
Nhẽ nào con còn uốn chín khúc trong lòng
Phương chi con là loài thấp hèn
Sao không chảy đôi hàng giọt lệ
Ay năm dấu đanh là hoa nhuộm đủ mùi thơm
Để rửa sạch lòng trần ô uế
Vậy nay đứng trước Hiếu Sơn viếng nơi táng địa
Năm dấu thánh chắp tay kính lạy
Tích vào lòng cho đến lọn đời
Mười bốn đàng quỳ gối ngắm suy
Trong ơn phúc để mà trả nghĩa.”

– Cụ Sáu, Linh mục Trần Lục

Tiêu chuẩn
kinh

Kinh than ngày Thứ năm Tuần Thánh khi rửa chân

bnmbnmnb
Cám ơn Chúa Cả
Phép tắc vô cùng,
Vô thuỷ vô chung,
Dựng nên trời đất.
Sinh thành nhân vật,
Cho có chúng tôi.
Lại xuống ra đời,
Chuộc tội cho rỗi.
Trong ba mươi tuổi,
Còn ở nhà tư,
Nhân đức có dư,
Khiêm nhường thuận thảo,
Ba năm dạy bảo,
Gương phúc tỏ tường
Chúa lại toan đương
Phó mình chịu khó.
Bốn tuần thống khổ
Tích cốc trên rừng,
Luống những lo thương
Hết loài người thế.
Vậy bèn giã Mẹ,
Đi thành Salem,
Giữ ngày lễ chiên
Chúa Cha đã dạy.
Bữa thôi Chúa dậy,
Mới cởi áo ngoài,
Khăn buộc lưng rồi
Tay bưng chậu nước,
Chúa liền qua trước
Đầy tớ còn ngồi,
Quỳ gối xuống nơi
Phêrô trước hết,
Chúa bèn dọn dẹp
Toan rửa chân cho,
Phêrô e lo
Chối dài chẳng chịu.
Chúa liền phán bảo
Phêrô lời này:
Phêrô cãi Thầy
Chẳng còn nghĩa gì
Cùng Thầy được nữa.
Phêrô liền sợ,
Xin Chúa rửa đầu,
Mình mảy trước sau,
Tôi xin Chúa rửa.
Chúa rằng: Bay đã
Sạch sẽ thì thôi.
Chúa mới phán lời
Rửa chân mà chớ.
Rửa chân trở thứ
Mới đến Giuđa,
Nước mắt nhỏ sa
Rửa chân cho nó,
Vì chưng thương nó
Phải mất linh hồn,
Chẳng được chịu ơn
Máu Mình chảy xuống.
Ba năm đã dạy
Những sự hiền lành,
Chúa lại phó mình
Cho quân dữ bắt,
Liều mình chịu chết
Chuộc tội loài ta,
Cho khỏi đắm sa
Hỏa hình khốn nạn.
Giuđa chẳng quản
Lòng nó dữ, song,
Chúa cũng rửa chung
Như đầy tớ khác
Tông đồ sau trước
Xem Chúa chẳng đương,
Cám ơn Chúa thương
Chúng tôi quá sức.
Nghĩa nào báo được,
Khóc lóc chẳng đừng,
Ơn Chúa lòng thương
Chúng tôi dường ấy.
Rửa thôi Chúa dậy
Mặc lấy áo ngoài,
Chúa lại lên ngồi
Chung nơi vị cũ.
Chúa liền dạy dỗ
Gương phúc tỏ tường:
Tao đã làm gương,
Bay phải bắt chước.
Bay gọi Tao trước
Là Chúa, là Thầy,
Tao rửa chân bay
Thì bay phải biết;
Được bay bắt chước
Mà rửa cho nhau,
Khiêm nhường làm đầu,
Yêu nhau hòa thuận.
Mọi lời Tao dặn
Bay giữ chớ sai,
Rầy Tao toan dời
Về cùng Cha Cả.
Bay thì chớ khá
Phiền muộn lo tây,
Tao chẳng bỏ bay
Mồ côi mà sợ.
Bay còn ở thế
Hoà thuận yêu nhau,
Giữ lấy lời Tao
Dặn dò sau trước,
Ngày sau lại được
Xem thấy Mặt Tao,
Tôi Chúa gặp nhau,
Thiên Đàng hưởng phúc.
Amen.

– Thánh Tuần Sự Vụ

Tiêu chuẩn